icon cart
Góc tâm sự những chuyện tình cảm đời sống của chị em mình
TIPS DƯỠNG TÓC MỌC NHANH VÀ DÀI VỚI VITAMIN B5🙆‍♀️



Một tips dưỡng tóc cực kì phù hợp cho các bạn hay rụng tóc hoặc mới cắt tóc nè. Nguyên liệu cực đơn giản là vitamin B5 và dầu dừa hoặc dầu oliu.

🍀Bước 1: Hoà tan vitamin B5 với nước
Chuẩn bị 1 ít ước, sau đó bỏ 3-4 viên vitamin B5 vào khuấy đều cho tan.

🍀Bước 2: Cho thêm dầu dừa
Bước này thì dành cho mấy bạn có tóc hơi khô, có thể dùng dầu oliu hoặc dầu dừa. Nếu tóc bạn nào khoẻ và mượt rồi thì không cần dầu heng.

🍀Bước 3: Chấm lên tóc
Tách từng lớp tóc ra và chấm lên chân tóc, đừng để đụng vào phần thân tóc nhiều quá nha. Để ủ 30p rồi đi gội lại.

Tóc mọc cực nhanh và dày luôn, mấy bạn rụng tóc nhiều có thể thử nhé😍
Cre : FB

#Review #Thithamnhoto

TẠI SAO PHẢI ĂN SÁNG ĐẦY ĐỦ ?

🌅🌅
🍃1. Tế bào dạ dày khoảng 7 ngày thay mới 1 lần.
🍃2. Tế bào da khoảng 28 ngày thay mới 1 lần.
🍃3. Tế bào gan khoảng 180 ngày thay mới 1 lần.
🍃4. Tế bào hồng cầu khoảng 120 ngày thay mới 1 lần.
🍃5. Trong thời gian một năm, khoảng 98% tế bào được đổi mới một lần trong khi tế bào xương muốn đổi mới cần 7 năm.
💥💥Hãy cho cơ thể mình chút thời gian thay mới, quan tâm bản thân, quan tâm đến những người thân yêu của mình
VÌ...
🍃1/ Bữa ăn sáng quyết định 70% dinh dưỡng cả ngày của con người.
🍃2/ Phụ nữ ko ăn sáng, hại TỬ CUNG
🍃3/ Đàn ông ko ăn sáng, hại GAN
🍃4/ Ko ăn sáng, 80% nguy cơ mắc bệnh TIỂU ĐƯỜNG, SỎI MẬT
🍃5/ Ko ăn sáng, sẽ THIẾU MÁU, hệ miễn dịch suy yếu
🍃6/ Ko ăn sáng, cơ thể sẽ mắc các loại VIÊM, gây ung thư
🍃7/ Vì ko đủ hormone ổn định tâm trạng, 90% bệnh trầm cảm là có liên quan đến việc ko ăn sáng
🌹Bởi vậy nhất định phải nhớ ăn sáng nhé các nàng

Cre Đẹp mỗi ngày

#Thithamnhoto

DAYMELLOW BLUEMARINE PURITY TONER [ℝ𝕖𝕧𝕚𝕖𝕨]

✨ℙ𝕒𝕔𝕜𝕒𝕘𝕚𝕟𝕘: Chai nhựa trong đơn giản nhưng cũng nhờ đó làm ta thấy rõ chất toner màu xanh khá đẹp, lúc mua cũng được hãng tặng kèm thêm 1 chai tạo bọt nên cũng khá ưng bụng ♡´・ᴗ・`♡

✨𝕊𝕔𝕖𝕟𝕥: Toner thơm nhè nhẹ mùi hoa cỏ ngòn ngọt. Khá nịnh mũi 🤤

✨𝕋𝕖𝕩𝕥𝕦𝕣𝕖: Chất lỏng như nước, thấm nhanh, có màu xanh ngọc nhè nhẹ khá đẹp do có chưa một ít Guaiazulene :)))

✨𝕀𝕟𝕘𝕣𝕖𝕕𝕚𝕖𝕟𝕥𝕤: Hãng claimed em này có chứa bộ ba aqua ceramide + Guaiazulene + Deep sea water giúp cấp ẩm làm dịu da. Nhưng nhìn vào bảng thành phần thì ceramide và guaiazulene lại nằm gần cuối và nước biển sâu thì căn bản khá là gimmicky 😕. Ngoài base nước, glycerin và vài chiết xuất tự nhiên như nước nghệ ra thì mình thấy em này cũng chả quá nổi trội hay đáng chê, nhưng mà cũng có chưa hương liệu nên bạn nào muốn né thì hãy để ý nha 🥲

✨𝔼𝕩𝕡𝕖𝕣𝕚𝕖𝕟𝕔𝕖: Bản thân bạn toner này mình thấy khá vô thưởng vô phạt 🥲 Cấp ẩm nhàn nhạt mà làm dịu da cũng nhàn nhạt, không tốt cũng chẳng tệ. Mình dùng bạn này được gần hai tháng nhưng hầu như rất không muốn đụng vào bạn ấy vì bạn ấy nhạt nhẽo đến mức mình quên mất mình có bạn này luôn. Nếu như recommend thì mình sẽ reccomend bạn này cho các bạn da dầu cần 1 em toner dùng để filler vui vui trong routine, hơi ẩm ẩm mát mát thơm thơm mà bóp bọt chét lên mặc thì cũng dui tay 🥴. Vì làn da mỗi người mỗi khác nên trước khi mua hay dùng gì đừng bao giờ quên patch test bạn nhé 🤡

✨𝕊𝕔𝕠𝕣𝕖: 5/10 😕 ( châm trước vì xanh ri đẹp đẹp 😚)

#Review #Thithamnhoto #DaDau 

Hé Lu mọi người lại là em đây. Hôm bữa em có đăng bài chia sẻ một chút nỗi buồn trong mùa dịch, cũng nhận được nhiều lời chia sẻ của mọi người em cảm thấy ấm áp hẳn. Em cảm ơn mọi người ạ.
Nhưng cũng có mấy chị hỏi em sao không tìm một tình yêu cho mình để cùng nhau chia sẻ mọi thứ với nhau. 
Thú thật với mọi người thì đối với em tình yêu bây giờ là một thứ gì đó khá xa xỉ. Sau khi trải qua 2 mối tình với đầy đau buồn và những khung bậc cảm xúc khác nhau thì niềm tin về tình yêu trong em cũng vơi dần đi.
Mối tình đầu là tình yêu tuổi học trò, một mối tình đối với mọi người là một tình yêu đẹp nhẹ nhàng trôi qua cùng nhau đi học đi về. Với em cũng vậy cũng mang những mơ mộng đầu đời vào mối tình năm tuổi 17 của mình, nhưng nó lại mang lại cho em khá nhiều điều đáng nhớ mà chủ yếu là buồn tủi. Lúc đó em quen một bạn nam khác lớp, là bạn chủ động tán tỉnh em trước. Sau đó chúng em quen nhau, ngỡ như một mối tình đẹp bình yên thì nhà bạn đó biết tụi em quen nhau và ba mẹ bạn cấm bạn không cho quen em nữa, chỉ vì ba mẹ em làm nông dân không xứng với nhà bạn. Sau đó mẹ bạn còn đi nói khắp nơi em dụ, lừa bạn để lừa tiền các thứ vì nhà bạn có điều kiện hơn nhà em. Mặc dù nhà em bình thường không giàu có gì nhưng em cũng chưa bao giờ nghĩ quen bạn vì tiền hay vì gì cả, lúc đó vì thấy được sự quan tâm, có người cùng nhau đi học đi về cũng vui nên quen vậy thôi chứ không có ý gì cả. Nên lúc nghe mình bị rêu rao khắp nơi thì bị tổn thương thật sự. Nhưng đặc biệt buồn hơn là bạn nam kia cũng nghe gia đình và chia tay với em.
Mối tình thứ 2 thì vào lúc năm em học thứ 3 đại học. Quen một anh lớn hơn 2 tuổi trưởng thành ấm áp. Tưởng chừng như bến đỗ bình yên thì người ta quay ra cắm sừng em (huhuuu nhắc đến lại tức lồng ngực).
Từ sau chia tay mối tình thứ 2 thì em cũng không còn tin nhiều vào tình yêu nữa. Em tập trung vào đi làm và học thêm vài thứ mình yêu thích. Ngày ngày cứ như vậy mà trôi qua lâu dần em cảm thấy mình cũng chẳng muốn quen ai nữa dù nhiều lúc cũng hơi cô đơn.

#Thithamnhoto

#Thithamnhoto

Nằm vùng trong group đã lâu nay ngoi lên tâm sự với mọi người chút. Mọi người có ai nghe về Lithromantic chưa ạ? Mình bị hội chứng đó đó mọi ngưởiiii:) 

Chuyện là mình có gặp bạn kia thì ngay lần đầu tiên mình đã có ấn tương với bạn. Nhưng mà chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói khi mà sau đó mình nhận ra là bạn ấy đang rất thành công và lớn hơn mình nhiều tuổi nữa. mình gặp bạn trong một buổi training nhân viên mới và đó là lúc mình say nắng bạn. Về nhà thì hình ảnh bạn í cứ hiện trong đầu mình mãi ấy xong mình mới nhận ra là mình thích bạn mất rồi. nhưng mình vẫn không có động thái gì hết, chỉ làm đúng những việc của mình thôi. thì sau này vô tình mình thấy fb của bạn nên midnh add. bạn cũng acc ngay, lúc đó mình hơi vui xíu thui haha. 

xong có một lần vì mình đi dạy học kiểu gia sư ấy nên anh í có nhắn trong zalo cho mình vì công ty mình bình thường thường hay trao đổi qua zalo. nói thế nào ấy xong anh bảo qua fb nói chuyện đi :)) mình cũng kiểu hơi bất ngờ tí :)) xong mình nói chuyện vài ngày mình thấy mình vẫn có cảm xúc với anh í. vì mình với anh í có một giao kèo với nhau và anh í thua. và anh í phải dắt mình đi ăn một bữa. rồi tới ngày găp nhau, lúc gặp mình có cảm giác hơi lạ mặc dù đây không phải lần đầu mình gặp anh. nhqng lần trước mình gặp a í với tư cách là sếp và nhân viên. còn lần nay thì :)) mn cũm hỉu ròi đó haha. ăn xong thì mình ra pđb để đi bộ để đỡ no. vừa đi vừa nói chuyện, a kể nhiều chuyện  gia đình của a cho mình nghe lắm, mình cũng thấy hơi lạ vì mình nghĩ là chưa thân thiết đến mức đó sao a lại tin tưởng mà lại kể chuyện ra cho mình như vậy. nhưng mà suốt buổi đi chơi đó cảm xúc của mình tuột dốc cái vèo luôn. mình k hiểu lí do là gì nữ. kiểu có được thứ mình muốn rồi thì không trân trọng nữa ấy. xong mình về nhà nói chuyện cọc lóc với anh xong chắc anh cũng hiểu xong không nhắn tin mình nữa =)))) và câu chuyện kết thúc từ đó
không phải mình nhảm đâu mn mà đó là hội chứng đó. Lithromantic là hội chứng những người cưa được crush rồi thì không còn cảm xúc nữa. mình cũng khổ tâm lăm chứ không vui vẻ gì :) và đây cũng là lần thứ 3 thứ 4 gì rồi không phải lần đầu haiz. 

ai có bí quyết hay cách nào vượt qua được tình trạng này thì giúp mình với ạ hic. không thì mình fa cả đời mất hixx 

#Thithamnhoto 

Tạm gác lại việc review, mình xin phép mọi người cho mình chia sẻ tâm sự của mình vào đây nha. Vì thật sự mình cũng không biết phải tâm sự với ai cả, xung quanh mình mọi thứ đều trống rỗng.

Nếu như hỏi mình, cảm giác tồi tệ nhất mà mình từng trải qua thì mình xin thưa là cảm giác bị cắm sừng ạ =)) đau như chó cắn luôn chứ không đùa được.

Vào một chiều mưa tầm tã, nhân sinh nhật người yêu nên mình vẫn đội mưa mua đồ chuẩn bị tiệc nho nhỏ chúc mừng, mình cố tình đến nhà bạn ấy sớm để tạo bất ngờ với bóng bay, bánh kem, đồ ăn ngon các kiểu. Và rồi bất ngờ thật nhưng người bất ngờ là mình.

Anh trở về nhà vào tầm 7h tối, tiếng cửa được mở ra kéo theo sự hồi hộp của mình và mình đã vào thế sẵn sàng tung pháo mừng, nhưng một giọng nói vừa lạ vừa quen bật lên khiến mình đứng hình cả chục giây sau đó.

“Anh có nhắn là anh về trễ chưa, coi chừng người ta đợi anh về mừng sinh nhật”, mình vội chạy ra xem và trước mắt mình là hình ảnh bạn trai mình tay trong tay với người khác và cô gái kia lại chính là bạn cùng lớp đại học với tụi mình ngày trước. 

Giây phút đó trôi qua rất lâu, mình như bị chôn chân tại đó dù bây giờ nghĩ lại mình chỉ ước gì được ụp cái bánh kem lên đầu 2 đứa nó. Bạn trai mình vội vội vàng vàng giải thích với những lý do cực kỳ vô lý, khi mình kiên quyết chất vấn cuối cùng họ cũng không thể lấp liếm được và thừa nhận đã lén lúc qua lại với nhau được 2 tháng rồi. 

May thay lúc đó mình đã không khóc, nói to rõ ràng câu chia tay rồi đi thẳng ra cửa bắt xe về nhà bỏ mặc đằng sau tiếng gọi không ngừng của bạn trai mình. Tới bây giờ đã hơn một tuần rồi, mình không thể tự lừa dối là mình vẫn ổn được, mình thật sự rất đau lòng. Đã gắn bó với nhau suốt 6 năm mà nay tan vỡ chỉ vì anh không thể kiềm lòng trước người khác, bị cắm sừng thật sự rất tệ mọi người à...

#Thithamnhoto

#Thithamnhoto

Những ngày vừa qua thật sự là ác mộng với mình, không chỉ vì tình hình dịch bệnh phức tạp. Nếu chăm chỉ lướt qua các kênh mạng xã hội chắc là mọi người cũng đã thấy ngập tràn những tin tức về Phương Hằng - Hoài Linh đúng không ạ?

Ban đầu thì với mình đó chỉ là một phốt hay để hóng cho vui, nhưng mà bây giờ nó trở thành khủng hoảng thật sự. 

Chẳng là mình và người yêu đều theo dõi sát sao tin tức liên quan đến 2 nhân vật này, người yêu mình vốn đã không thích lối diễn hài của Hoài Linh từ trước nay thêm chuyện bốc phốt lại càng ghét hơn, nó theo phe Phương Hằng và không ngừng lèm bèm về Hoài Linh - thần tượng từ bé của mình.

Mình đã nhiều lần nói là hãy chờ đợi xem chú giải quyết như thế nào, nhưng người yêu mình thì một mực bênh vực Phương Hằng rồi phát cáu với mình. Đỉnh điểm là tụi mình đã gây nhau luôn với lý do không thể nào xàm hơn là do mình kiên quyết tin chú Hoài Linh còn người yêu thì nhất định xem lời của cô Phương Hằng là chân lý.

Sau mỗi lần cô Phương Hằng phát biểu là người yêu mình lại cố tình cười cợt mình và mình cọc rồi lại tranh cãi. Đến nay qua 3 ngày rồi 2 đứa vẫn chưa thèm nói chuyện lại với nhau, mình hết sức mệt mỏi. Mọi người có thể cho mình lời khuyên được không ạ, cảm ơn mọi người rất nhiều.

#Thithamnhoto

Chào mọi người, tình hình dịch phức tạp như này mọi người vẫn ổn chứ ạ?

Hôm nay em không viết review mỹ phẩm như mọi khi nữa mà em chỉ muốn lên đây tâm sự với mọi người một chút thôi.

Em là một người khá độc lập, một cô bé dân tỉnh lên thành phố học tập rồi bám trụ ở lại đây làm việc luôn. Cuộc sống hàng ngày chỉ quanh quẩn đi làm rồi về nhà nấu ăn, dọn nhà các thứ thì lại đến giờ đi ngủ, cuối tuần thì hẹn bạn bè đi café, đi ăn, nói chung khá nhàm chán. Nhưng chính vì như vậy nên cảm thấy khá cô đơn. Nhiều hôm làm tăng ca về trễ đến 9, 10 giờ đêm mới về, một mình chạy xe ngoài đường nhìn các cặp đôi yêu nhau họ đi với nhau thì cảm thấy chạnh lòng kinh khủng. Cũng là con gái nhưng người thì được người yêu chở đi chơi còn mình thì giờ này còn lo suy nghĩ xem ăn gì rồi còn về kịp ngủ để ngày mai dậy đi làm. Những lúc đau ốm cũng một mình tự đi mua thuốc, mua cháo về ăn, những lúc như vậy mới cảm nhận rõ hơn sự cô đơn, muốn có ai đó mua giúp liều thuốc hay đơn giản chỉ là một lời hỏi thăm động viên thôi cũng đủ rồi. Đặc biệt trong những ngày dịch như vầy phải ở nhà, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mình cũng muốn có một người có thể trò chuyện cùng, nói nhau nghe những thứ xàm xí, hóng drama cùng nhau thôi cũng khó vì bạn bè thì ai cũng có người yêu, gia đình cũng đâu thể giành nhiều thời gian cho mình được. Lúc này mới thấy ganh tị với những bạn có người thật sự. Mọi người thì sao nhỉ? Mọi người có bao giờ cảm thấy ganh tị khi người khác có người yêu, có tình yêu đẹp giống em không ạ?

Tại vì dịch nên em hơi buồn mới muốn lên Inbea tâm sự với mọi người một chút vậy cho nhẹ lòng thôi (em xin lỗi nếu có lỡ mang đến điều không tích cực cho mọi người ạ) .

Chúc mọi người nhiều sức khỏe cùng nhau vượt qua mùa dịch này nhé.

#Thithamnhoto 

Chia sẻ của Phi Yên Tịch Lạc [1]

Tôi đã nghĩ việc cố gắng mỗi ngày để chăm sóc bản thân đã là một cuộc chiến, để rồi nhận ra ngay cả việc chia sẻ nó cũng là một điều khó khăn. Tôi biết rõ chẳng ai muốn nghe những điều tiêu cực, nói một lần thì thông cảm, nói nhiều lần sẽ trở thành một điều gì đó tồi tệ. Những năng lượng tiêu cực không chỉ ảnh hưởng mỗi bản thân, mà còn cả những người phải nghe, và những người phải chứng kiến nữa. Thế nên tôi cũng hình thành thói quen né tránh nói ra những vấn đề của mình, và đến khi muốn được tâm sự, muốn được đem nó thành một điều gì đó để được thấu hiểu, và để động viên người khác (may ra thế?) tôi lại chẳng biết nói gì, hoặc khi biết, lại chẳng thể nói ra. Thực tệ nhỉ? Và có lẽ rằng nhiều người ở vào tình cảnh như tôi cũng vậy, sợ bị ghét bỏ, sợ làm người khác phiền, sợ rằng mình tồi tệ.

 

Mà, nói thì nói vậy, cũng có thể là vì tôi lười lắm. Gõ trên máy tính may ra còn cảm thấy ổn một chút, nhưng dùng điện thoại viết quá ra 5 dòng thì lại cảm thấy khó khăn. Nghe bảo tôi cũng chẳng phải người duy nhất cảm thấy như vậy, âu cũng là có chút an ủi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bảo bản thân, đã viết bài [0] rồi thì giống như đã hứa sẽ viết tiếp, cho nên lại thử vận đánh lộn với chiếc máy mà gõ thêm đôi dòng.

 

Bạn tưởng tượng bản thân bắt đầu một thói quen hay hành trình mới sẽ khó khăn thế nào. Bạn không hiểu, hoặc không biết, hoặc thậm chí biết rồi lại quên. Vậy thì với một người thậm chí không phải không có thói quen chăm sóc bản thân, mà là từng rất không muốn chăm sóc bản thân và có trí nhớ tồi tệ, thì việc này càng khó khăn đến đâu. Tôi không nhớ được việc cần rửa mặt bằng sữa rửa mặt thế nào, hay vì phải dùng mặt nạ cho mặt hoặc ủ môi cách ngày ra sao, ngay cả khi đã ghi ra giấy, và đặt lọ mặt nạ ủ môi ngay trên giường, hay trên tủ đầu giường, ở nơi rõ ràng dễ thấy nhất, tôi vẫn chẳng nhớ được.

 

Hành trình để biết yêu thương và chăm sóc bản thân hóa ra không chỉ cần một mình. Cũng như hành trình để bạn tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống và niềm hạnh phúc, nhất là khi (ừm tôi chẳng muốn nhắc đi nhắc lại, nghe cảm giác tệ lắm) nếu bạn mắc chứng trầm cảm, và mất hết động lực và mong muốn để hạnh phúc.

 

Mỗi ngày, tôi sẽ cần ba mẹ hỏi hôm nay đã rửa mặt đúng chưa, hoặc nhận xét xem lớp trang điểm của tôi có bị mốc không và màu son có bị kì cục lắm không. Mỗi ngày, tôi sẽ cần người yêu nhắc cố lên trong voice chat để có thể tiếp tục những bài tập thể dục, những động tác massage mà đáng lẽ phải rất đơn giản và khen rằng trông tôi xinh đẹp lắm. Và mỗi ngày, cũng được chính những vị khách của mình động viên với những điều khác biệt.

 

"Em biết không, chị cảm thấy em khác trước rất nhiều, nếu so với lần đầu chị gặp em."

 

Một chị khách quen đã nói thế. Dĩ nhiên thì, tôi đã trang điểm và skincare, lẽ nào lại không khác. Nhưng chị bảo, không phải, là đôi mắt em cơ. Lúc ban đầu, tôi ít khi nhìn thẳng vào mắt người khác, nói chuyện cũng không tập trung, dù về lâu dài khi quen biết đã đủ nhiều, chị ấy nhận ra tôi vẫn luôn quan sát và ghi nhận về mọi người nhiều lắm.

 

"Đúng rồi, vì bây giờ em nhìn thẳng vào chị khi nói chuyện, và chị thấy mắt em rất sáng."

 

Đó là một hành trình, thực vậy, và là sự nỗ lực cùng tìm kiếm. Những người luôn nỗ lực và có niềm tin vào bản thân, ánh mắt sẽ sáng. Điều này làm tôi nhớ lại một bộ truyện từng đọc hồi nhỏ, về một cô gái luôn lấy việc trang điểm cho người khác làm niềm vui. Một trong số người cô ấy từng trang điểm cho cũng vậy, một người luôn nỗ lực hết mình, và vì thế khi được trang điểm và trở nên xinh đẹp, cô ấy cảm thấy kinh ngạc, trong khi những người khác thì không. Bởi lẽ trang điểm chỉ làm cô ấy bộc lộ những nét đẹp tiềm ẩn và nổi bật lên đôi mắt vốn đã sáng của cô ấy, chứ không phải là tô vẽ lên những nét đẹp chưa có.

 

Nói cho cùng, trong hành trình để làm bản thân xinh đẹp hơn, chúng ta bỏ công ra chăm chút chính mình, nâng niu hơn trong từng động tác nhẹ nhàng, và tạo thêm thời gian, chỉ vì bản thân thôi. Chắc vì thế mà có thể tin rằng mình xinh đẹp?

 

Cố gắng nói cho văn hoa nhưng mà tôi đang nghĩ hình như bị đâm ra không thể không trang điểm mỗi ngày rồi. Lúc còn đi học được các chị khóa trên dạy, làm con gái, mỗi sáng thức dậy, bét nhất em hãy đeo khuyên tai và thoa chút son môi lên đi, thì lại chẳng nghe, bây giờ mới biết có ý nghĩa thế nào.

 

Đến cả khi phải đeo khẩu trang trong mùa dịch, hay là ngồi cách ly (hôm nay đã đến ngày thứ tư rồi) tôi vẫn không cảm thấy mình thực sự đã bắt đầu ngày mới khi chưa cẩn thận ít nhất là dặm chút kem chống nắng và thêm chút sắc màu lên môi.

 

P.s: Khoe với mọi người bức ảnh chụp trong quán của tôi. Tuy rằng phải đóng cửa vì cách ly tại gia, nhưng tôi vẫn cảm thấy thoải mái nhất khi ở trong không gian làm việc này (tôi nghĩ tôi đã coi đây như cái tổ của mình luôn rồi), vì thế vẫn đặt máy và bàn làm việc ngay tại đây, và dành phần lớn thời gian trong ngày với chiếc máy pha cà phê, ấm trà, cây piano điện và những thức mùi nồng ấm.

 

Tôi chưa biết trang điểm khéo mấy nên chỉ có vài lớp đơn giản thôi. Nhưng hôm nay dùng thử phấn phủ trúng thưởng của inbea cảm thấy tinh thần cũng đỡ lên đôi chút. Còn là lần đầu tôi thử tô full môi bằng màu đậm nữa. Mong là nhìn không quá kì, và bài review tới (lần đầu tôi tập viết review một cách tử tế) sẽ không quá tệ. Chứ hiện giờ vì không thể ra ngoài và thử nghiệm lớp trang điểm dưới cái nắng nóng, cách duy nhất để tôi (tin rằng) có thể hiểu được về sản phẩm này là mỗi lần thử trang điểm với một loại mỹ phẩm khác nhau có sẵn trong nhà. Tôi cảm thấy như đang chơi đồ hàng vậy.

#Thithamnhoto

Chia sẻ của Phi Yên Tịch Lạc [0]

Thực ra để mà nói, tôi không có bí quyết đặc biệt nào trong việc làm đẹp, hay là phương thức làm đẹp có thể coi là đáng học hỏi. Tuy thế, là một người chỉ mới bước vào công cuộc chăm sóc bản thân ở thời điểm muộn màng (32 tuổi), có lẽ bản thân muốn chia sẻ đôi chút về những điều gọi là không bao giờ là muộn, nhưng càng sớm sẽ càng tốt hơn này.

Trong xã hội của chúng ta, làm đẹp là một nhu cầu thiết yếu, nhất là với phụ nữ. Chúng ta làm đẹp vì muốn đẹp, cũng có thể vì công việc đòi hỏi thế, cũng có thể vì tin rằng sắc đẹp sẽ mang lại những lợi thế nhất định trong cuộc sống. Tuy thế, nếu chỉ chăm chăm vào phương pháp một cách máy móc, tôi tin rằng đó không phải làm đẹp, vì vẻ đẹp thực sự cần nhiều hơn thế.

Nói đến đây chắc có khi có người cũng muốn hỏi vì sao tôi lại bắt đầu việc chăm sóc bản thân ở thời điểm muộn màng hơn rất nhiều so với những người xung quanh. Câu trả lời tất nhiên không phải vì không có điều kiện. Ngược lại ngay từ khi còn nhỏ tôi luôn có sẵn mỹ phẩm đắt tiền mà phụ huynh mua cho, thậm chí mắng mỏ vì sao lại không dùng.

Lý do đơn giản là khi không biết yêu bản thân thì cũng không biết mình cần làm đẹp thế nào và dĩ nhiên, lại càng không muốn. Cho tới gần đây, khi tôi nhận ra, sau khi mệt mỏi rã rời của ngày dài lao động và những quay cuồng của nợ nần, nghĩ rằng bản thân chỉ muốn vùi mình vào chăn ấm, thì mỗi bước skincare lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, thay vì phiền hà và mệt mỏi như đã từng nghĩ. Tôi tự hỏi đó là vì những hành động này đang tác động trực tiếp lên cơ thể mình (đẹp gắn liền với khỏe mà, nhỉ?) hay là vì tôi đã bắt đầu biết quan tâm đến bản thân mình hơn?

Có lẽ là cả hai.

Và quan trọng hơn, mục đích chia sẻ của tôi, cũng chẳng phải để tâm sự dông dài, hay là giảng giải điều gì cả. Tôi không nghĩ người ta hứng thú với những điều chẳng có gì hấp dẫn, thú vị, chẳng có review hay hướng dẫn đúng đắn, hay là câu chuyện sâu sắc nào. Mà chỉ đơn giản, với tư cách một người đã chìm cả tuổi trẻ trong những cơn trầm cảm bất tận và những ngày vào viện ra viện tốn hàng trăm triệu đồng hoặc hơn thế (còn kinh khủng hơn chẳng thà bỏ tiền ra ăn uống lành mạnh, tập luyện tử tế, chăm sóc sắc đẹp và tận hưởng cuộc sống, là những điều tốt biết mấy mà tôi đã không thể, thực sự là không thể thực hiện), tôi muốn kể lại đôi chút về việc mình đã chiến đấu với những ngày đen tối đó ra sao và rồi một ngày bắt đầu những chuỗi ngày mới, với những điều giản dị, đời thường mà những người phụ nữ khác vẫn hằng quan tâm như thế nào, khi mà mọi thứ ở cái tuổi này lại chỉ là con số 0 tròn trĩnh, ngây ngô và rắc rối.

Biết đâu đấy, khi tỉ lệ bệnh trầm cảm đang gia tăng trên thế giới này, ai đó cũng giống như tôi, và mỉm cười khi đọc những dòng chia sẻ của tôi vì nghĩ hóa ra mình không đơn độc, và mình có thể làm điều gì đó để cải thiện những dòng tâm trạng luôn nhấp nhô, hoặc ngập ngụa tối tăm của mình, dù chỉ là đôi chút thôi, tựa như người đi trong sa mạc gặp được một gốc cây nhỏ để tựa mình và nếm vài giọt nước, trước khi lại tiếp tục cuộc hành trình gian truân.


#Thithamnhoto 

Thông tin nhóm
Góc tâm sự những chuyện tình cảm đời sống của chị em mình