icon cart
Chia sẻ của Phi Yên Tịch Lạc [1]

Tôi đã nghĩ việc cố gắng mỗi ngày để chăm sóc bản thân đã là một cuộc chiến, để rồi nhận ra ngay cả việc chia sẻ nó cũng là một điều khó khăn. Tôi biết rõ chẳng ai muốn nghe những điều tiêu cực, nói một lần thì thông cảm, nói nhiều lần sẽ trở thành một điều gì đó tồi tệ. Những năng lượng tiêu cực không chỉ ảnh hưởng mỗi bản thân, mà còn cả những người phải nghe, và những người phải chứng kiến nữa. Thế nên tôi cũng hình thành thói quen né tránh nói ra những vấn đề của mình, và đến khi muốn được tâm sự, muốn được đem nó thành một điều gì đó để được thấu hiểu, và để động viên người khác (may ra thế?) tôi lại chẳng biết nói gì, hoặc khi biết, lại chẳng thể nói ra. Thực tệ nhỉ? Và có lẽ rằng nhiều người ở vào tình cảnh như tôi cũng vậy, sợ bị ghét bỏ, sợ làm người khác phiền, sợ rằng mình tồi tệ.

 

Mà, nói thì nói vậy, cũng có thể là vì tôi lười lắm. Gõ trên máy tính may ra còn cảm thấy ổn một chút, nhưng dùng điện thoại viết quá ra 5 dòng thì lại cảm thấy khó khăn. Nghe bảo tôi cũng chẳng phải người duy nhất cảm thấy như vậy, âu cũng là có chút an ủi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bảo bản thân, đã viết bài [0] rồi thì giống như đã hứa sẽ viết tiếp, cho nên lại thử vận đánh lộn với chiếc máy mà gõ thêm đôi dòng.

 

Bạn tưởng tượng bản thân bắt đầu một thói quen hay hành trình mới sẽ khó khăn thế nào. Bạn không hiểu, hoặc không biết, hoặc thậm chí biết rồi lại quên. Vậy thì với một người thậm chí không phải không có thói quen chăm sóc bản thân, mà là từng rất không muốn chăm sóc bản thân và có trí nhớ tồi tệ, thì việc này càng khó khăn đến đâu. Tôi không nhớ được việc cần rửa mặt bằng sữa rửa mặt thế nào, hay vì phải dùng mặt nạ cho mặt hoặc ủ môi cách ngày ra sao, ngay cả khi đã ghi ra giấy, và đặt lọ mặt nạ ủ môi ngay trên giường, hay trên tủ đầu giường, ở nơi rõ ràng dễ thấy nhất, tôi vẫn chẳng nhớ được.

 

Hành trình để biết yêu thương và chăm sóc bản thân hóa ra không chỉ cần một mình. Cũng như hành trình để bạn tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống và niềm hạnh phúc, nhất là khi (ừm tôi chẳng muốn nhắc đi nhắc lại, nghe cảm giác tệ lắm) nếu bạn mắc chứng trầm cảm, và mất hết động lực và mong muốn để hạnh phúc.

 

Mỗi ngày, tôi sẽ cần ba mẹ hỏi hôm nay đã rửa mặt đúng chưa, hoặc nhận xét xem lớp trang điểm của tôi có bị mốc không và màu son có bị kì cục lắm không. Mỗi ngày, tôi sẽ cần người yêu nhắc cố lên trong voice chat để có thể tiếp tục những bài tập thể dục, những động tác massage mà đáng lẽ phải rất đơn giản và khen rằng trông tôi xinh đẹp lắm. Và mỗi ngày, cũng được chính những vị khách của mình động viên với những điều khác biệt.

 

"Em biết không, chị cảm thấy em khác trước rất nhiều, nếu so với lần đầu chị gặp em."

 

Một chị khách quen đã nói thế. Dĩ nhiên thì, tôi đã trang điểm và skincare, lẽ nào lại không khác. Nhưng chị bảo, không phải, là đôi mắt em cơ. Lúc ban đầu, tôi ít khi nhìn thẳng vào mắt người khác, nói chuyện cũng không tập trung, dù về lâu dài khi quen biết đã đủ nhiều, chị ấy nhận ra tôi vẫn luôn quan sát và ghi nhận về mọi người nhiều lắm.

 

"Đúng rồi, vì bây giờ em nhìn thẳng vào chị khi nói chuyện, và chị thấy mắt em rất sáng."

 

Đó là một hành trình, thực vậy, và là sự nỗ lực cùng tìm kiếm. Những người luôn nỗ lực và có niềm tin vào bản thân, ánh mắt sẽ sáng. Điều này làm tôi nhớ lại một bộ truyện từng đọc hồi nhỏ, về một cô gái luôn lấy việc trang điểm cho người khác làm niềm vui. Một trong số người cô ấy từng trang điểm cho cũng vậy, một người luôn nỗ lực hết mình, và vì thế khi được trang điểm và trở nên xinh đẹp, cô ấy cảm thấy kinh ngạc, trong khi những người khác thì không. Bởi lẽ trang điểm chỉ làm cô ấy bộc lộ những nét đẹp tiềm ẩn và nổi bật lên đôi mắt vốn đã sáng của cô ấy, chứ không phải là tô vẽ lên những nét đẹp chưa có.

 

Nói cho cùng, trong hành trình để làm bản thân xinh đẹp hơn, chúng ta bỏ công ra chăm chút chính mình, nâng niu hơn trong từng động tác nhẹ nhàng, và tạo thêm thời gian, chỉ vì bản thân thôi. Chắc vì thế mà có thể tin rằng mình xinh đẹp?

 

Cố gắng nói cho văn hoa nhưng mà tôi đang nghĩ hình như bị đâm ra không thể không trang điểm mỗi ngày rồi. Lúc còn đi học được các chị khóa trên dạy, làm con gái, mỗi sáng thức dậy, bét nhất em hãy đeo khuyên tai và thoa chút son môi lên đi, thì lại chẳng nghe, bây giờ mới biết có ý nghĩa thế nào.

 

Đến cả khi phải đeo khẩu trang trong mùa dịch, hay là ngồi cách ly (hôm nay đã đến ngày thứ tư rồi) tôi vẫn không cảm thấy mình thực sự đã bắt đầu ngày mới khi chưa cẩn thận ít nhất là dặm chút kem chống nắng và thêm chút sắc màu lên môi.

 

P.s: Khoe với mọi người bức ảnh chụp trong quán của tôi. Tuy rằng phải đóng cửa vì cách ly tại gia, nhưng tôi vẫn cảm thấy thoải mái nhất khi ở trong không gian làm việc này (tôi nghĩ tôi đã coi đây như cái tổ của mình luôn rồi), vì thế vẫn đặt máy và bàn làm việc ngay tại đây, và dành phần lớn thời gian trong ngày với chiếc máy pha cà phê, ấm trà, cây piano điện và những thức mùi nồng ấm.

 

Tôi chưa biết trang điểm khéo mấy nên chỉ có vài lớp đơn giản thôi. Nhưng hôm nay dùng thử phấn phủ trúng thưởng của inbea cảm thấy tinh thần cũng đỡ lên đôi chút. Còn là lần đầu tôi thử tô full môi bằng màu đậm nữa. Mong là nhìn không quá kì, và bài review tới (lần đầu tôi tập viết review một cách tử tế) sẽ không quá tệ. Chứ hiện giờ vì không thể ra ngoài và thử nghiệm lớp trang điểm dưới cái nắng nóng, cách duy nhất để tôi (tin rằng) có thể hiểu được về sản phẩm này là mỗi lần thử trang điểm với một loại mỹ phẩm khác nhau có sẵn trong nhà. Tôi cảm thấy như đang chơi đồ hàng vậy.

#Thithamnhoto

^^
2021-08-14 19:10:53 +0700
0 Likes
0 Replies


❤️❤️❤️
2021-05-28 14:44:40 +0700
0 Likes
0 Replies


Em đợi bài của chị rất lâu rồi ❤
2021-05-11 16:53:54 +0700
1 Likes
2 Replies

~Linh An không nghĩ sẽ có người đợi bài, cảm ơn em nhiều lắm, mong là em có những ngày tươi đẹp.
2021-05-11 16:58:17 +0700
1 Likes
0 Replies

~Phi Yên Tịch Lạc dạ, chị cũng vậy nhaa
2021-05-11 19:10:58 +0700
1 Likes
0 Replies