icon cart
Chia sẻ của Phi Yên Tịch Lạc [0]

Thực ra để mà nói, tôi không có bí quyết đặc biệt nào trong việc làm đẹp, hay là phương thức làm đẹp có thể coi là đáng học hỏi. Tuy thế, là một người chỉ mới bước vào công cuộc chăm sóc bản thân ở thời điểm muộn màng (32 tuổi), có lẽ bản thân muốn chia sẻ đôi chút về những điều gọi là không bao giờ là muộn, nhưng càng sớm sẽ càng tốt hơn này.

Trong xã hội của chúng ta, làm đẹp là một nhu cầu thiết yếu, nhất là với phụ nữ. Chúng ta làm đẹp vì muốn đẹp, cũng có thể vì công việc đòi hỏi thế, cũng có thể vì tin rằng sắc đẹp sẽ mang lại những lợi thế nhất định trong cuộc sống. Tuy thế, nếu chỉ chăm chăm vào phương pháp một cách máy móc, tôi tin rằng đó không phải làm đẹp, vì vẻ đẹp thực sự cần nhiều hơn thế.

Nói đến đây chắc có khi có người cũng muốn hỏi vì sao tôi lại bắt đầu việc chăm sóc bản thân ở thời điểm muộn màng hơn rất nhiều so với những người xung quanh. Câu trả lời tất nhiên không phải vì không có điều kiện. Ngược lại ngay từ khi còn nhỏ tôi luôn có sẵn mỹ phẩm đắt tiền mà phụ huynh mua cho, thậm chí mắng mỏ vì sao lại không dùng.

Lý do đơn giản là khi không biết yêu bản thân thì cũng không biết mình cần làm đẹp thế nào và dĩ nhiên, lại càng không muốn. Cho tới gần đây, khi tôi nhận ra, sau khi mệt mỏi rã rời của ngày dài lao động và những quay cuồng của nợ nần, nghĩ rằng bản thân chỉ muốn vùi mình vào chăn ấm, thì mỗi bước skincare lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, thay vì phiền hà và mệt mỏi như đã từng nghĩ. Tôi tự hỏi đó là vì những hành động này đang tác động trực tiếp lên cơ thể mình (đẹp gắn liền với khỏe mà, nhỉ?) hay là vì tôi đã bắt đầu biết quan tâm đến bản thân mình hơn?

Có lẽ là cả hai.

Và quan trọng hơn, mục đích chia sẻ của tôi, cũng chẳng phải để tâm sự dông dài, hay là giảng giải điều gì cả. Tôi không nghĩ người ta hứng thú với những điều chẳng có gì hấp dẫn, thú vị, chẳng có review hay hướng dẫn đúng đắn, hay là câu chuyện sâu sắc nào. Mà chỉ đơn giản, với tư cách một người đã chìm cả tuổi trẻ trong những cơn trầm cảm bất tận và những ngày vào viện ra viện tốn hàng trăm triệu đồng hoặc hơn thế (còn kinh khủng hơn chẳng thà bỏ tiền ra ăn uống lành mạnh, tập luyện tử tế, chăm sóc sắc đẹp và tận hưởng cuộc sống, là những điều tốt biết mấy mà tôi đã không thể, thực sự là không thể thực hiện), tôi muốn kể lại đôi chút về việc mình đã chiến đấu với những ngày đen tối đó ra sao và rồi một ngày bắt đầu những chuỗi ngày mới, với những điều giản dị, đời thường mà những người phụ nữ khác vẫn hằng quan tâm như thế nào, khi mà mọi thứ ở cái tuổi này lại chỉ là con số 0 tròn trĩnh, ngây ngô và rắc rối.

Biết đâu đấy, khi tỉ lệ bệnh trầm cảm đang gia tăng trên thế giới này, ai đó cũng giống như tôi, và mỉm cười khi đọc những dòng chia sẻ của tôi vì nghĩ hóa ra mình không đơn độc, và mình có thể làm điều gì đó để cải thiện những dòng tâm trạng luôn nhấp nhô, hoặc ngập ngụa tối tăm của mình, dù chỉ là đôi chút thôi, tựa như người đi trong sa mạc gặp được một gốc cây nhỏ để tựa mình và nếm vài giọt nước, trước khi lại tiếp tục cuộc hành trình gian truân.


#Thithamnhoto 

Tym^^
2021-08-14 19:11:29 +0700
0 Likes
0 Replies


Bài viết quá hay! Mong chị sẽ ra các bài viết về dạng này để tạo cảm hứng cho mng ạ
2021-04-29 17:40:03 +0700
1 Likes
1 Replies

~Anh Như cảm ơn em nhiều, mong là có thể tạo cảm hứng thực, chứ lần đầu viết thế này cũng thấy ngại lắm, sợ mọi người cười chê nữa.
2021-04-29 17:49:46 +0700
0 Likes
0 Replies


nói hay quá chị ơi
2021-04-29 17:15:33 +0700
1 Likes
0 Replies


xúc động quá chị ơi
2021-04-29 17:13:43 +0700
1 Likes
1 Replies

~Tieu Ly cảm ơn em nhiều. Đây chỉ là lời tâm sự thử ban đầu. Hi vọng những bài sau có thể đem lại điều gì đó tích cực cùng các chị em.
2021-04-29 17:19:32 +0700
0 Likes
0 Replies